🪸 Chờ Tôi Có Tội
Chờ Tôi Có Tội là cuốn truyện thứ 5 mang đề tài trinh thám của Đinh Mặc, đối với mình nó là sự kết hợp của Ốc sên, Nhắm mắt và cả Ký ức. dtv-ebook.com
Đọc truyện Chờ Tôi Có Tội của tác giả Đinh Mặc, đã full (hoàn thành). Hỗ trợ xem trên di động, máy tính bảng. Trang 5
Bạn đang đọc: Chờ tôi có tội | Đinh Mặc. Cô nói: “Có lẽ vậy.”. Anh mỉm cười: “Vậy em định làm thế nào?”. Cô nói : “ Tìm kiếm chứng cứ, rửa sạch nỗi oan cho anh. Hoặc là bắt anh, rồi đợi anh. ”. Anh nói : “ Được, nói phải giữ lời. ”. .
Cùng đọc truyện Chờ Tôi Có Tội của tác giả Đinh Mặc tại Trùm Truyện. Mong bạn có một trải nghiệm tốt tại website. Khi mọi người đều cho rằng anh có tội, cô sẽ làm như thế nào?! Cô nói: "Đi tìm chứng cứ, minh oan cho anh. Hoặc là, bắt lấy anh, rồi đợi anh." Anh nói
136. Review: Chờ Tôi Có Tội. Tác giả: Đinh Mặc. Thể loại: Trinh thám, ngôn tình, tiểu thuyết. . Lại thêm một cuốn tiểu thuyết ngôn tình trinh thám của Đinh Mặc, sau "Nếu ốc sên có tình yêu", "Hãy nhắm mắt khi anh đến", "Truy tìm kí ức" và "Sóng ngầm". Chắc hẳn những bạn
Chờ Tôi Có Tội. Due to a planned power outage on Friday, 1/14, between 8am-1pm PST, some services may be impacted.
Giới thiệu truyện Chờ Tôi Có Tội. Khi mọi người đều cho rằng anh có tội, cô sẽ làm như thế nào?! Cô nói: “Đi tìm chứng cứ, minh oan cho anh. Hoặc là, bắt lấy anh, rồi đợi anh.”. Anh nói: “Được, nói thì phải giữ lời.”.
KO1q. Ngôn Tình Nguồn 833,350 Hoàn Thành 212750 11/09/2021 waka Đánh giá từ 37 lượt Chờ Tôi Có Tội - Đinh MặcGiới thiệu truyện ngôn tình lôi cuốn này“Buông ra! Anh buông tay ra! Cứu với… Ăn cướp! Cứu với…”Gã thanh niên lộ bộ mặt hung ác, tung cú đấm về phía mặt Vưu Minh Hứa, quát lên hùng hổ “Mày muốn chết à! Câm mồm, đừng có hét nữa!” Vưu Minh Hứa phản ứng khá nhanh, bối rối tránh thoát nắm đấm. “Trốn cái gì? Không cướp thì thôi, con gái đi một mình trong tiết trời thế này không an toàn, để anh đưa em đến nơi an toàn có được không?”Giọng nói hắn đột nhiên trở nên sỗ sàng, bắt đầu động tay động chân. Nhìn thấu ý định của hắn, Vưu Minh Hứa thầm khinh bỉ trong lòng. Nhưng tình hình trước mắt vô cùng nguy cấp, cô vừa giãy giụa vừa ra sức hét lên “Anh trai biển số xe XXXXX Thành Đô – Tứ Xuyên ơi, cứu mạng với! Xin anh cứu giúp tôi với! Có kẻ cướp của hiếp dâm này! Cứu mạng với——”Gã thanh niên nổi bùng lửa giận, quay đầu thì phát hiện chiếc xe ô tô kia đã ngừng lại thật. Gã do dự, Vưu Minh Hứa nhân cơ hội chạy thoát. Gã chửi thề mấy câu, vừa định đuổi theo thì thấy chiếc xe kia bấm còi inh ỏi lao thẳng về phía Minh Hứa chạy những bước loạng choạng, vừa ngẩng đầu đã thấy chiếc xe hơi màu đen chỉ còn cách cô khoảng hơn mười mét. Người ngồi vị trí ghế lái dùng ánh mắt thận trọng nhưng kiên định nhìn cô, tay anh vẫn luôn đặt trên vô lăng, tiếng còi xe xuyên qua màn mưa cùng làn đường quốc lộ, vang mãi không ngừng khắp chốn thảo nguyên rộng tim Vưu Minh Hứa nóng lên, cảm giác an toàn bất chợt dâng trào. Hình như cô nhìn thấy người đó gật đầu với mình, chiếc xe tăng tốc, chớp mắt đã gần đến trước mặt cô.
Văn án Anh nói “Mọi người đều phán định anh có tội, em thì sao?” Cô nói “Có lẽ vậy.” Anh mỉm cười “Vậy em định làm thế nào?” Cô nói “Tìm kiếm chứng cứ, rửa sạch nỗi oan cho anh. Hoặc là bắt anh, rồi đợi anh.” Anh nói “Được, nói phải giữ lời.” "Đợi khi tôi có tội" là cuốn truyện thứ 5 mang đề tài trinh thám của Đinh Mặc, đối với mình nó là sự kết hợp của Ốc sên, Nhắm mắt và cả Ký ức. Nó thừa kế nhiều ưu điểm từ các tác phẩm đó, tuy nhiên tác phẩm cũng có kha khá điểm trừ. Trước hết là những điểm cộng, như bao tác phẩm trước Đinh Mặc luôn xây dựng thành công tính nhất quán của nhân vật, các nhân vật chính luôn là những người có tam quan đúng đắn, hi sinh mạng sống vì người dân, không ngừng truy đuổi tội phạm. Các vụ án kế lồng trong kế khó đoán, hint cài cắm từ đầu nên phải đọc kĩ từng chi tiết. Tuy nhiên trong tác phẩm này điểm sáng nhất lại không thuộc về nam nữ chính mà là nam phụ La Vũ. Có thể nói La Vũ là nhân vật mình thích nhất tác phẩm, con người ấy nửa chính nửa tà, xuất hiện ban đầu ai cũng đinh ninh là phản diện, nhưng hóa ra chàng trai ấy lại là cảnh sát ngầm. La Vũ mới ngoài hai mươi đã được tổ chức giao cho nhiệm vụ lớn phải cung cấp, phá hủy đường dây buôn ma túy. Anh ở trong tổ chức lâu đến nỗi mà chính anh còn tưởng rằng mình đã trở thành một kẻ xấu, chứng kiến bao đồng đội hi sinh anh chỉ đành cắn răng tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ. Cấp trên thay đổi bao lượt, bạn bè từng học chung cho rằng anh là kẻ xấu, anh cũng mặc kệ để hoàn thành nhiệm vụ. Đến khi gặp được Vu Minh Hứa, anh đã từng có một ước mơ sẽ được có một gia đình bên cô. Tiếc thay ước mơ ấy không bao giờ thành hiện thực, lời bông đùa cô nhặt xác cho anh như một điềm báo trước. Người chiến sĩ ấy hi sinh thầm lặng đến một đám tang đúng nghĩa cũng không có, thậm chí gia đình anh cũng không được biết rõ về sự hi sinh của anh để tránh bị trả thù. Thân phận nằm vùng đã xác định cho La Vũ không có đường lui, anh ghen tị thật nhiều với Ân Phùng khi anh ta là màu trắng có thể đường hoàng bên cô gái anh yêu, còn anh chỉ có thể yêu cô gái ấy trong âm thầm. Nhân vật nam phụ thứ hai cũng ấn tượng hơn Ân Phùng đó là Cảnh Bình. Với anh này mình chỉ biết tặng cho chữ đúng người sai thời điểm. Mọi mặt anh đều xứng với Vu Minh Hứa nhưng tiếc thay anh đã đến sau Ân Phùng. Anh là đội trưởng cảnh sát phòng chống ma túy ở khu vực Vân Nam phức tạp. Mình đã từng đi du lịch Vâm Nam và xin xác nhận điều này vì cứ cách một khoảng lại có bốt cảnh sát. Cuộc sống của Cảnh Bình luôn trong trạng thái ngàn cân treo sợi tóc, anh trở thành đích ngắm cho bao tên tội phạm. Đến thành phố Tương hòng tìm đồng đội ai ngờ lại là nhặt xác cho người ấy. Cuộc đời cảnh sát bạc bẽo lắm chả biết sẽ hi sinh lúc nào. Biết rằng cuộc chiến ma túy sẽ không có hồi kết nhưng anh vẫn không ngại giữ vững niềm tin của mình. Nếu không phải Ân Phùng, mình tin Cảnh Bình là người xứng với Vưu Minh Hứa Nhất. Cố Thiên Thành - tên tội phạm đầu tiên của tổ chức Kẻ trừng phạt xuất hiện trong truyện khiến cho mình và kha khá người đứng sai đội hình. Gã là một người thành công đến muộn, bị bạn gái bỏ rơi, ung thư giai đoạn cuối nên trả thù xã hội. Gã có một sự ám ảnh không hề nhẹ với Vưu Minh Hứa khi trong phòng gã có hàng loạt tranh ảnh về cô. Nếu như bạn gái gã không bỏ đi, biết đâu gã đã không sa ngã vào vực sâu vạn trượng. Tiếc thay cuộc đời này không có nếu như, kẻ ác sẽ phải chịu sự trừng phạt. Dù nhân vật phụ có ấn tượng ra sao thì tất cả họ chỉ là những nét chấm phá trong cuộc đời nam nữ chính. Lần đầu tiên trong lịch sử Đinh Mặc cho người thân của nam nữ chính là tội phạm, để rồi từ đó triển khai câu chuyện và mở ra những bí mật về họ. Nữ chính Vu Minh Hứa sống với ông bà, mẹ là cảnh sát hi sinh từ khi cô còn nhỏ, bố cô là trùm trong tập đoàn tội phạm ma túy. Mọi thông tin về bố cô được bảo mật cho đến khi Vưu Minh Hứa bị La Vũ phát hiện ra bí mật ấy. Từ đó khám phá thêm cả cái chết của mẹ cô cũng như những mối quan hệ khác. Với mình Vu Minh Hứa là cảnh sát tốt khi cô ấy hoàn thành nhiệm vụ của mình, đặt bản thân mình vào nguy hiểm để giải cứu người dân, không bao giờ muốn mình trở thành gánh nặng cho người khác. Là "chị Vưu" đầu tàu trong đồn cảnh sát, đánh nhau bách chiến bách thắng. Cô mạnh mẽ nên khá nhiều người khó tưởng tượng được ai sẽ lọt vào mắt xanh của cô. Ân Phùng chính là người tập hợp những điều cô không ưa nhất. Khi mất trí nhớ đáng yêu bao nhiêu thì khi tỉnh lại đáng ghét bấy nhiêu. Tuy nhiên trái dấu thì hút nhau. Một Ân Phùng - Vưu Anh Tuấn mất trí luôn mè nheo quan tâm cô hết lòng, thậm chí sẵn sàng hi sinh cả tính mạng vì cô. Một Ân Phùng tỉnh táo lại gạt bỏ hết mọi cảm xúc về cô vì người đàn ông ấy cho rằng tình cảm là thứ không đáng tin cậy nhất trên đời này. Nếu nhìn từ bên ngoài thì Ân Phùng là dạng playboy khiến độc giả vốn quen nam chính sạch hơn ô mô nhà Mặc ghét bỏ, nhưng hóa ra tất cả chỉ để giải khuây cho một tâm hồn đầy cô đơn. Ân Phùng là một trong những nam chính trượng nghĩa, hi sình vì người khác nhất mà mình từng biết. Nếu S trong Ký ức nuôi một đám biến thái đi hại người thì Ân Phùng sống chung với một đám biến thái và hướng họ đến cái thiện. Trần Phong đã từng bên bờ sụp đổ tự sát được Ân Phùng thu làm trợ lý. Mỗi người bên Ân Phùng có thể đã từng là tội phạm, nhưng nhờ anh cảm hóa họ đã quay lại con đường lương thiện và không ngần ngại sống chết vì anh. Ân Phùng lương thiện đến thế nên khi bị tra tấn cho đến mất trí anh vẫn không đánh mất bản ngã của mình. Anh làm bất cứ điều gì cũng không ngại đặt mình vào nguy hiểm bởi lẽ với anh lan tỏa điều thiện là quan trọng nhất. Truyện có độ dài 348 chương với nhiều vụ án nhưng hai vụ án thực sự gây ấn tượng khiến mình và nhiều người nổi da gà là đường dây cho vay nặng lãi và vụ phá hủy tập đoàn ma túy của La Vũ. Cả hai vụ đều đầy twist, âm mưu lồng trong âm mưu, án lồng trong án, hai vụ án đánh dấu sự ra đi của hai người lấy bao nước mắt của độc giả. Đôi lúc mình đã mong Mặc kết thúc ở vụ án đường dây ma túy thì thực sự Đợi khi tôi có tội đã trở thành tác phẩm trinh thám xuất sắc nhất của Mặc. Ngoài những điểm cộng đã kể trên thì điểm trừ to lớn là viết dai viết dài viết dại, và phần Mặc sửa từ chương 317 khiến mình thực sự thất vọng không hề nhỏ. Sau vụ án đường dây ma túy là vụ án mô phỏng giết người. Mình đoán có lẽ hồi tổ chức sát thủ bảy người trong Ky ức thì Mặc vẫn chưa viết được hết tội ác nên chưa thỏa mãn, do đó kéo thêm tình tiết, nhưng với minh Mặc cứ viết dài là bị hụt hơi và bôi ra khiến người đọc siêu nản. Sau đó Mặc đã lấy lại niềm tin cho mình bằng vụ ở đài truyền hình, tuy nhiên không biết vì thế lực nào đó mà lại sửa và cắt đi biến thành đó chỉ còn là âm mưu trên trang giấy. Ai đã đọc lại sửa bảo đảm hụt hẫng ghê gớm như mình. Biết rằng Mặc muốn có một cái kết thúc hoàn chỉnh cho tội phạm và nhân vật nam nữ chính, nhưng việc đập toàn bộ khiến người theo Mặc lâu năm như mình thất vọng. Có thể đối với những người dễ tính thì cuốn này sẽ là một cuốn đọc được của Đinh Mặc, song với mình nó là một sự thất vọng lớn. Có lẽ sau Nhắm mắt 2 quá chỉn chu mình đã mong đợi tác phẩm này sẽ là một sự bùng nổ, vậy nên khi tất cả không đi theo chiều hướng mong đợi mình đã cực kì thất vọng. Nếu đọc online cuốn này thì được, còn nếu bảo mình mua sách thì câu trả lời là không. Rate 2,5/5 *** Tầng mây u ám che phủ bầu trời xanh thẳm, dãy núi sẫm màu trùng trùng điệp điệp, rừng cây xanh bạt ngàn trải dài chân núi. Xa hơn nữa là những màu vàng đậm, vàng nhạt, muôn vàn màu sắc của cây cỏ hoa lá đan xen lẫn nhau trên thảo nguyên mênh mông. Trước mắt là con đường quốc lộ xám trắng. Trời đổ mưa nhỏ, gió dần nổi lên. Những chú cừu non vẫn ăn cỏ bất chấp gió mưa, chúng ngẩng đầu nhìn Vưu Minh Hứa. Cô không ngờ đất Tây Tạng tháng Sáu còn lạnh như vậy nên chỉ mặc chiếc quần chống thấm cùng áo phông, bên ngoài khoác chiếc áo khoác mỏng. Mái tóc buộc đuôi ngựa được cuộn gọn dưới lớp mũ bảo hiểm. Dù lạnh nhưng chiếc xe đạp địa hình của cô vẫn duy trì tốc độ ổn định. Xung quanh vắng vẻ không một bóng người. Cô ngẩng đầu nhìn sắc trời rồi cúi đầu xem đồng hồ, hành trình hôm nay cứ vậy thôi, hiện tại cần tìm một chốn nghỉ chân đã. Song vùng đất này hẻo lánh, dân cư thưa thớt, chỉ có một vài dân phượt mới thường đặt chân tới đây. Cô đi thêm một quãng, chẳng mấy đã đến bốn giờ chiều, bầu trời càng xám xịt, vẻ âm u bao trùm chân núi. Mưa cũng ngày một thêm nặng hạt. Vưu Minh Hứa vừa mệt vừa đói, cô dựng xe bên vệ đường, lấy chút socola và lạp xưởng từ trong túi xách ra, chậm rãi thưởng thức. Mười mấy phút sau, chỉ có duy nhất một ông chú trung niên lái chiếc xe máy cũ kĩ mang biển số địa phương đi qua chỗ cô. Vưu Minh Hứa vẫy tay xin đi nhờ nhưng người đó phóng vụt qua như không nhìn thấy. Vưu Minh Hứa tiếp tục bình thản dựa cây, gặm nhấm cây lạp xưởng lạnh ngắt. Không bao lâu sau, một thanh niên trẻ tuổi với mái tóc dài lái mô tô về phía cô. Vưu Minh Hứa yên tĩnh quan sát người đó. Gã có nước da ngăm đen, mặc chiếc áo khoác denim, tướng mạo đểu cáng, đôi mắt không ngừng nhìn ngó Vưu Minh Hứa. Gã dừng xe cạnh cô hỏi “Đi đâu thế?” Đúng lúc này, cô lại nhìn thấy một chiếc ô tô tiến đến từ phía sau. Đèn xe sáng chói dưới mưa nên cô nhất thời không nhìn rõ khuôn mặt người lái. Cô hất cằm ra hiệu cho gã thanh niên lái mô tô biết về hướng đi của bản thân. Gã hỏi “Một mình à?” Vưu Minh Hứa cười đáp “Không, còn mấy người bạn nữa, bọn họ đang ở phía sau, tôi đi nhanh nên đến trước.” Gã im lặng, ánh mắt sâu xa, bàn tay đặt trên tay lái cũng bất động. Chiếc xe phía sau đi qua người họ với tốc độ chậm rãi. Tầm nhìn Vưu Minh Hứa vượt qua gã thanh niên, cách lớp cửa kính xe đọng nước, cô thấy một người đàn ông da trắng bóc, gương mặt không có nét của người bản địa, đầu đinh cùng ngũ quan sắc nét. Người đó mặc chiếc áo khoác màu đen, cổ áo được kéo dựng lên để lộ một phần cổ và yết hầu. Rất đẹp trai, hơn nữa còn là nét đẹp của một người đàn ông cứng rắn. Mời các bạn đón đọc Chờ Tôi Có Tội của tác giả Đinh Mặc.
Buổi đêm trong khu chợ rau hỗn loạn và bẩn thỉu, hai người họ cùng đứng trước một cánh cổng gỗ trộm nghe ngóng tình hình. Động tác của Vưu Minh Hứa rất chuyên nghiệp, dứt khoát, còn anh thì nửa đứng nửa ngồi, tư thế vô cùng bất nhã, cả người đều toát lên nét đến là vô dụng. Nhưng khi đó anh không để tâm, cô dường như cũng thấy đó là chuyện thường tình. Cô tập trung lắng nghe, còn anh nhìn cô, trong mắt là niềm ngưỡng mộ và yêu thương sâu Phùng chỉ thấy trái tim như bị thứ gì đập mạnh, vừa chua vừa xót, không biết là vì cô hay vì bản thân anh khi đó. Hiện giờ anh đã có thể bình tĩnh chấp nhận cảm giác kích động đến từ sâu thẳm thâm tâm, thậm chí còn có chút hưởng thụ cảm giác thụ sự ngọt ngào và dày vò mà cô từng mang đến cho Phùng định thần, tầm mắt quay trở về bóng hình của người phụ nữ đứng ở nơi xa. Anh nghĩ bụng, hóa ra hai người từng cùng nhau đồng cam cộng khổ, nương tựa vào nhau như của khi đó vô cùng ngốc nghếch, vô cùng thích sát đổ ập vào căn phòng hỗn loạn, quát tháo, vật lộn diễn ra trong ngắn ngủi, Vưu Minh Hứa thở gấp thò đầu ra khỏi phòng khẽ gật đầu ra hiệu an toàn cho anh. Ân Phùng đã trở lại bình thường, nhìn hình ảnh cô lúc này, anh chỉ thấy cô đẹp đến rạng ngời. Anh tăng nhanh nhịp bước theo cần động đến súng đạn là kết quả tốt này tay của nghi phạm đều bị còng về sau lưng, bị cảnh sát ép ngồi xổm trên sàn. Cửa phòng được đóng lại, Cảnh Bình và mấy người lục soát hết căn phòng, phát hiện vài gói ma túy. Cảnh Bình tung hứng ma túy trong tay, ngồi xuống trước mặt chị Vân, hỏi “Chạy đến Hồ Nam này làm gì?”Chị Vân nhìn anh, người đàn ông này toát lên một hơi thở rất quen thuộc và khiến người ta sợ hãi. Chị ta lại liếc nhìn cửa phòng, cúi đầu không lên Minh Hứa và Hứa Mộng Sơn lục soát mọi thứ đáng giá trong phòng bao gồm phiếu mua đồ trên mặt bàn, vé đỗ xe, những đồ bị vứt trong thùng rác…Chị Vân không khai, Cảnh Bình cũng không vội, đưa chị ta về Cục cảnh sát từ từ thẩm vấn. Anh cầm điện thoại của chị Vân lên, màn hình vẫn đang sáng, anh kiểm tra nhật ký cuộc gọi và tin nhắn, khóe mắt liếc nhìn khuôn mặt khẽ biến sắc của chị ra hai bên đã bắt đầu liên lạc cho nhau Bình thầm vạch kế hoạch, dặn dò những người khác “Động tác nhẹ nhàng thôi, lát nữa khôi phục mọi thứ về nguyên trạng.”Chị Vân kinh ngạc, nhìn người cảnh sát trắng trẻo này cúi người, cặp mắt một mí của anh nhìn thẳng vào chị ta. Lòng chị Vân chợt có chút sợ hãi. Cảm giác đó không khác gì bị một con sói độc ác nhìn đau đáu…“Khi đi xuống đừng làm kinh động đến người khác.” Cảnh Bình tiếp tục hạ lệnh, cười nhìn chị nên chị Vân lập tức hiểu ra, lần này chị ta đã gặp phải một người cảnh sát lão làng vô cùng thấu hiểu bọn Bình đi xem những thứ đồ khác mà mọi người tìm được trong phòng, Vưu Minh Hứa hỏi anh “Anh định làm thế nào?”Cảnh Bình lùi lại nhìn chị Vân, nói “Trước hết đưa về Cục thẩm vấn rồi để chị ta tiếp tục liên lạc với đối phương.”Đây là một chủ ý hay, mắt Vưu Minh Hứa sáng lên, nở nụ cười. Cảnh Bình cũng mỉm cười, hai người không cần nói điều gì, cùng quay người, rồi cùng thu lại nụ cười trên Phùng đứng ở nơi không xa, loại chuyện vụn vặt như vây bắt này căn bản không cần anh phải nhúng tay. Nhưng hành động mắt đi mày lại của hai người anh nhìn rõ mồn một, lồng ngực như tắc nghẹn, chua loét. Thế nhưng Vưu Minh Hứa căn bản không buồn nhìn vào lúc phòng vang lên tiếng gõ “cốc cốc.”Toàn bộ cảnh sát trong phòng lập tức im phăng phắc. Chị Vân vừa định cử động, Hứa Mộng Sơn và hai người cảnh sát khác nhanh tay nhanh mắt bị chặt miệng của ba nghi phạm, ấn họ xuống Bình và Vưu Minh Hứa nhìn nhau, hai người cùng rút súng, bước cực nhẹ về phía cửa phòng.“Cốc cốc…” Lại hai tiếng gõ nữa vang Bình ra hiệu cho Vưu Minh Hứa bằng ánh mắt, cô bóp họng, cất tiếng hỏi hàm hồ “Ai thế?”Người bên ngoài đè thấp giọng nói “Là người bạn đến từ Vân Nam phải không? Chúng tôi đến rồi, bàn chuyện làm ăn hạch đào và nấm’ cùng mọi người.”Vưu Minh Hứa nhìn Cảnh Bình, Cảnh Bình chỉ bất ngờ một khắc, sau đó anh áp người lên tường, đồng thời ra hiệu bằng tay cho những người khác nhanh chóng ẩn nấp. May mà chị Vân đặt loại phòng có nhiều gian, không gian khá rộng. Ân Phùng trốn vào sau một cánh cửa cùng Hứa Mộng Sơn. Thế nên cả một căn phòng đầy người đều nấp vào những góc mà đứng từ cửa phòng không thể phát Minh Hứa từ từ thở ra một chào hỏi của đối phương ám chỉ một thông tin quan trọng. Hắn hỏi có phải bạn bè đến từ Vân Nam, chứng tỏ họ rất có khả năng chưa từng gặp loại giao thiệp của buôn bán ma túy này gần như không thể đưa ảnh cho đối phương trước khi gặp mặt, đề phòng việc bị lộ hồ nếu đối phương thực sự biết diện mạo của chị Vân, cô cũng có thể nói mình là Tiểu Lan đến để đưa Minh Hứa mở hé cửa, giắt súng sau eo, bình thản nhìn người vừa phương có lẽ không ngờ tới người mở cửa lại là một cô gái vô cùng xinh đẹp nên không khỏi ngẩn người, hỏi “Chị Vân?”Vưu Minh Hứa không trả lời ngay mà quan sát người đó xong mới khẽ gật đến là một thanh niên khoảng 26, 27 tuổi, tóc húi cua, mặt vuông, tướng mạo bình thường, mặc áo phao quần bò. Phía sau còn có hai người thanh niên cùng tầm tuổi. Nhìn qua thì họ không khác gì những người qua đường hết sức bình Minh Hứa mỉm cười, ngó nhìn hành lang, lúc bấy giờ cánh cửa phòng bên cạnh vừa hay được mở ra, hai người khách kéo vali đi ra ngoài. Vưu Minh Hứa không thay đổi sắc mặt, đè giọng “Vào rồi nói.”Rất nhiều cảnh sát phía sau cô đều giương súng chờ Hoa bỗng nói “Không cần đâu, chẳng phải đã hẹn sẵn rồi sao? Lão Đại đang đợi chị. Ngồi xe chúng tôi đi.” Nói xong bèn quay người bỏ đi, hai người thanh niên đứng sau hắn nhìn Vưu Minh Minh Hứa ngẩn khách của phòng bên cạnh vừa hay đi ngang Minh Hứa liếc nhìn eo hai người thanh niên, ít nhất có thể thấy eo một người phồng Hoa quay đầu nhìn cô, như có chút ngờ vực và mất kiên này, Vưu Minh Hứa chợt thấy dường như có người nhẹ ấn vào lưng cô. Cô biết người đó là ai, cũng biết người đó có ý gì. Anh quyết định để cô tương kế tựu Minh Hứa cũng nhanh chóng âm thầm tính toán, đưa ra quyết định rõ ai ngờ được người đón đầu lại sai người tới vào lúc này. Xem ra chị Vân đã liên hệ với họ từ sớm, hẹn trước vào thời gian này. Vậy nên ban nãy chị Vân mới căng thẳng như thế, luôn nhìn ngó xung quanh. Nếu bây giờ cảnh sát ra tay, một là họ có súng, rất có khả năng sẽ ngộ thương những khách khác trong hành lang, thậm chí còn có khả năng bị bắt làm con tin; hai là A Hoa nói lão đại hẹn gặp, nếu bắt họ, chẳng may làm kinh động đến lão đại, vậy thì manh mối đã chờ đợi bao lâu nay sẽ lại đứt đoạn. Muốn có được tình báo một lần nữa sẽ càng khó khăn muôn Minh Hứa nói “Được.” Cô quay đầu nói lớn “A Sơn, A Bình, cùng tôi đi gặp lão đại.” Tầm mắt cô quét qua Ân Phùng đang đứng sau Hứa Mộng Sơn, anh cũng nhìn cô, Vưu Minh Hứa bình thản di chuyển tầm mắt khỏi người Mộng Sơn và Cảnh Bình giấu súng, Cảnh Bình nhanh chóng tháo cổ áo, vò tóc, một người cảnh sát vốn lạnh lùng, lão luyện lập tức mang thêm mấy phần bất kham, càn rỡ. Hứa Mộng Sơn nhìn mà ngớ người, mắng thầm trong bụng, rồi cũng bắt chước anh, lạnh mặt đi theo Vưu Minh người ra khỏi phòng, đóng cửa. A Hoa ngoảnh đầu thấy hai người đàn ông sau lưng Vưu Minh Hứa thì nhíu mày “Chị làm gì đó?”Vưu Minh Hứa bình tĩnh đáp “Anh em của tôi, đều đáng tin.”A Hoa nói “Không có quy định này. Lão đại tôi không gặp những kẻ không liên quan.”Cảnh Bình mở miệng “Không đi theo chị Vân, chúng tôi không yên tâm.”A Hoa cười nhạo một tiếng, không đi nữa mà dựa vào thành cầu thang, nói sâu xa “Chị Vân, Tùy lão đại ở Vân Nam đến gặp lão đại của chúng tôi cũng chỉ mang theo một người. Chị chẳng qua chỉ là… Đây là Hồ Nam, không phải Vân Nam.”Vưu Minh Hứa không biết Tùy lão đại mà anh ta nói là ai, song chắc chắn cũng là một tên trùm tội phạm, hơn nữa còn có địa vị cao hơn chị Vân. Thấy Cảnh Bình không đáp lại, Vưu Minh Hứa hiểu ngay, trừng mắt nhìn anh nói “Ai cho anh nhiều lới, được rồi các anh ở lại đây.” Nói xong bèn nhìn A Hoa, cười cười “Đi thôi.”Bốn người đi xuống bằng thang vừa vào thang máy, cảnh sát lập tức ùa ra khỏi phòng, chạy xuống theo lối cầu thang bộ. Ân Phùng cũng chạy ra ngoài, thấy Cảnh Bình và Hứa Mộng Sơn đều ở lại đây, tim anh không khỏi trĩu nặng. Anh quan sát cấu tạo và sự phân bố của bãi đỗ xe từ cửa sổ, nhớ lại bản đồ khách sạn, lập tức đưa ra quyết định, quay đầu chạy về phía ngược lại với nhóm cảnh sát.
chờ tôi có tội