♠️ Hắn Giam Cầm Cô
Chữ "giá chuộc" có nghĩa là trả một giá tiền để chuộc lại những người bị giam cầm . The word "ransom" signifies paying the price for the redemption of captives. jw2019. Hắn đã giam cầm tôi từ lúc tôi còn bé! He kept me prisoner since I was a child. OpenSubtitles2018.v3. Kế tiếp, Sa-tan
Hắn thú nhận đã bắt cóc Colleen vì luôn tưởng tượng về một người nô lệ bị giam cầm. Nhưng Cameron cũng khéo léo cố gắng lấy lòng thương hại của tòa bằng việc kể Colleen đã bị ốm và đã lo lắng cho cô như thế nào. Hắn cũng không quên nói cô gái đã yêu hắn và được hắn chăm sóc tận tình.
Cô gái rất thấp, chỉ cao tới ngực Cảnh Diệc, đứng bên hắn trông càng có vẻ thấp bé. Cô gái nhìn Khương Nghê, âm giọng chuyển lạnh: "Khương Nghê, cô đừng có tìm thêm rắc rối cho anh Cảnh Diệc nữa!" Cái giọng hờn mát đủ sức khơi gợi trái tim đàn ông.
Cô Dâu Không Nên Là Em - Phong Cảnh ~ Chương 2 . Having your book turned into a movie is like seeing your oxen turned into bouillon cubes. John LeCarre. Đăng Nhập Truyện Kiếm Hiệp; Tiên Hiệp; Tuổi Học Trò Hoàng Cầm; Đỗ Trung Quân; Chế Lan Viên;
Tên truyện: Giam cầm Tác giả: En Thể loại: Boy love, HE -oOo- VĂN ÁN [ Lừa tình ] Hắn. Chỉ vì nụ cười của một cậu trai mà yêu đến điên loạn Hắn, Vì ghen tị mà suýt giết chết cô gái cậu yêu Hắn, Vì muốn trong mắt cậu chỉ tồn tại một mình bản thân mà đem cậu nhốt
Khớp với tác dụng tìm kiếm: Truyện : giam cầm (5+6) Hắn điên cuồng quất dây nịt xuống cơ thể cô , không nhanh không đủng đỉnh nhưng lực đạo những lần giáng xuống thân thể cô đa số đau đớn Tác giả: muatruyen.com Đánh giá: 5 ⭐ ( 27768 lượt review ) Đánh giá bán cao nhất: 5 ⭐ Đánh giá tốt nhất: 5 ⭐
Phần 88. Không lâu sau, y tá đem kết quả xét nghiệm tới, nói: "Ngôn tiên sinh Ngôn phu nhân, đã có kết quả rồi, sức khỏe của bé rất tốt !". "Em thấy chưa, cái gì cũng bình thường, sức khỏe của Hinh Hinh rất tốt!". Ngôn Lạc Quân cầm lấy tờ đơn, nói.
Tôi cười liếc nhìn tay cô ta đang cầm quả Hồng, cảm thấy nó rất giống nét mặt chất phác của Tiểu Tần. Tiểu Tần chu cái miệng nhỏ nhắn: "Tôi nào dám a?" Không đúng không đúng, đây là cưỡng chế giam giữ. Hắn là Âm Tam Nhi cường thế bá đạo không tha cho sự phản
Đoạn trích Mã Giám Sinh mua Kiều là đoạn mở đầu trong đoạn đời 15 năm trời lưu lạc đau khổ của nàng Kiều. Đoạn thơ dài 34 câu, từ câu 619 đến câu 652 trong Truyện Kiều. Đoạn thơ làm sống lại một cảnh mua bán người thời trung cổ, thể hiện bút pháp nghệ thuật
cz7mUTp. Trong lúc đang hôn mê , thân thể Kiều Nghiễm cảm thấy nhột nhạt nóng ẩm Ngôn Dực đưa chiếc lưỡi của mình khẽ liếm nhẹ lên vành tai cô , bàn tay bắt đầu không yên phận mà cởi bỏ lớp áo quần của cô Thân thể kiều diễm của cô hiện ra trước mặt anh khiến cho cự vật phía dưới đã cương cứng to lớn , bàn tay bắt đầu lần mò xuống bộ ngực nhỏ không yên phận mà bóp nắn xoa xoa Ngôn Dực há miệng , đem đỉnh đầu anh đào của cô mà hút vào . Trong cơn mê , cô cũng cảm nhận được sự khác biệt của cơ thể bèn phát ra tiếng rên dâm đãng Thật sự là một màng đặc sắc khiến anh chỉ mới nghĩ thôi mà phía dưới đã căng cứng tới bành trướng thật muốn đem cô đè xuống trực tiếp ra vào thật mạnh nghe giọng rên rỉ đáng yêu của cô , gậy thịt điên cuồng kêu gào phải đâm vào động nhỏ yếu ớt của cô, tàn phá bừa bãi phần mềm mại bên trong Ngôn Dực nhẹ nhàng đưa tay xuống phía dưới tách hai chân cô ra chà sát nhẹ lên hai cánh hoa khiến nó mở ra , ngón tay liền theo đó mà trường vào bên huyệt nhỏ nhắn , chật hẹp ép lấy ngón tay hắn , hắn tiến vào hai ngón tay cũng cảm thấy chật hẹp dùng ngón tay ma sát với tiểu huyệt của cô càng lúc ra vào càng nhanh khiến cho mật dịch chảy ra không ngừng phát ra tiếng kêu dâm đãng Hắn đem quần áo trên người mình thoát nhanh ra đem quy đầu dương vật đứng ở trước cửa động cô đâm vào thật mạnh Có lẽ vì Kiều Nghiễm đang mê ngủ nhưng vẫn có thể cảm nhận được có một cự vật to lớn đang không ngừng tiến ra vào cô tiểu huyệt theo vậy mà co chặt mạnh mẽ ép dương vật của hắn chặt đến nổi muốn bắn thấy cô đang hôn mê nhưng miệng vẫn phát ra tiếng rên rỉ nhẹ khiến hắn không khỏi thêm kích thích việc hắn đang cưỡng hiếp cô Chỉ nghĩ tới việc hắn đang cưỡng hiếp cô , cự vật ở phía dưới hắn lại căng to ra, ép chặt tiểu huyệt cô , bụng nhỏ phẳng lì của cô giờ nhô lên cây gậy thịt nhìn đáng sợ Hắn dùng sức ép ,chặt dâm thủy của cô càng ngày càng nhiều khiến việc hắn tiến vào dễ dàng dùng sức đâm mạnh đem toàn bộ côn thịt to lớn nhét đầy vào tiểu huyệt nhỏ bé của Nghiễm trong cơn mê hơi đau đớn khẽ cau mày , môi phát ra những tiếng rên nhỏ như mèo con khiến cho Ngôn Dực càng kích thích .Hắn đem côn thịt gần như rút ra ngoài sau đó lại vội đâm mạnh vào tận tử cung của cô . Mỗi lần hắn tiến ra vào đều đụng vào tận tử cung dùng côn thịt chà ép các vách màng mỏng bên trong tiểu huyệt , khiến cô chỉ biết rên rỉ sung sướng -" Ừm ...a ..." Động tác của hắn vẫn không dừng lại , mỗi lần tiến ra đút vào lại càng sau hơn -" Tỉnh rồi sao " Hắn vẫn tiếp tục luân động bên trên cơ thể cô _" Em rên thật đáng yêu nha " Cô tuy hôn mê nhưng vẫn cảm nhận được hạ thân đang bị côn thịt đâm chặt , kết hợp mạnh mẽ Huống chi bây giờ cô đã tỉnh , cảm giận về côn thịt to lớn lại càng rõ ràng hơn -" An...anh..anh mau đi ra khỏi người tôi " Bàn tay muốn đưa lên đẩy hắn ra giữa chừng lại bị dây xích níu lại . Hắn nhìn biểu cảm của cô bây giờ liền sung sướng -" Ngoan ... Đây đâu phải là lần đầu em bị anh cưỡng đoạt , việc gì phải lo lắng " Hắn vẫn tiếp tục luân động , càng lúc càng nhanh Khiến cho Kiều Nghiễm bất giác cong mình , mật dịch trong suốt lại không ngừng chảy ra , ướt đẫm một mảng đệm -" Anh..anh mau cút ra " Kiều Nghiễm nhìn Ngôn Dực với ánh mắt chán ghét , căm phẫn , hận thù , cô bây giờ chỉ muốn dùng một nhát dao đâm chết hắn Ngôn Dực thích thú nhìn ngắm khuôn mặt bất lực vô vọng của cô Ngôn Dực mở dây xích cho cô không nói không rằng đẩy cô nằm úp mặt lại mông liền chỉa lên phía trên hắn dùng một tay của mình để chế trụ tay cô trên đầu giường ,tư thế này vừa kích thích lại vừa dâm đãng Kiều Nghiễm do bị bất ngờ liền khiến cho tiểu huyệt chưa kịp chuẩn bị đã co thắt chặt chẽ Hắn tiến ra vào càng lúc càng nhanh cảm nhận được cự vật to lớn đó đang ở trong tiểu huyệt cô cùng kết hợp chặt chẽ liền khiến cô không khỏi chán ghét -" Tôi sẽ làm cho em mang thai " -" Không...không..xin...xin anh ... anh đừng ...đừng..gì cũng được ...làm ơn ...làm ơn ...đừng bắn vào bên trong " Hắn mặc cô nài nỉ van xin , khóc lóc vẫn tiếp tục đâm vào rút ra cứ thúc đến khi hắn thỏa mãn dục vọng của mình Cự vật đỏ sẫm đang kịch liệt ma sát khe huyệt, lực đâm vào ngày càng điên cuồng u cốc trải qua tàn phá co rút run rẩy không tự chủ thắt chặt lại ,chèn ép gậy thịt thô cứng ở bên trong " Ân .." Ngôn Dực liền đem gậy thịt đâm vào thật mạnh vào bên trong sâu nhất của cô ,quy đầu phồng lớn phun ra một cỗ tinh dịch trắng mà Kiều Nghiễm bị bắt ép nhận tinh dịch nhiều tới nỗi khiến cho u cốc phình to , bụng đau đến bành trướng , tinh dịch và mật dịch của cô theo khe huyệt chảy ra không ngừng .Nơi kết hợp giữa gậy thịt của anh và tiểu huyệt của cô là một mảnh ướt át hỗn độn thấm đẫm cả miếng trải giường. Côn thịt của anh theo tinh dịch mà tràn xuống Kiều Nghiễm nằm thẫn thờ vô vọng , khe huyệt vẫn không ngừng chảy ra tinh dịch .Tiếng gõ cửa vang lên khiến hắn không khỏi nhíu mày -" Cậu chủ , có cậu .."
Sáng hôm sau khi Nghiêm quản gia nhặt được tờ giấy được kẹp ở trên bàn, ông đã nhanh chóng đem nó đến đưa cho Lệ Thương Trì, nhưng khi ông chỉ vừa mới cất lên lời nói, thì ngay cả tờ giấy hắn cũng không buồn nhìn qua. Lạnh lùng đáp lại. "Nhảm nhí, vứt đi, bao giờ cô ta muốn về thì về." Cũng chẳng hỏi han gì đến bức thư đó một lần, ông chỉ thấy trên gương mặt của Lệ Thương Trì sớm đã lộ rõ vẻ chán ghét, hình như việc nhắc đến Tưởng Tuyết Hân cũng khiến cho tâm trạng của hắn trở nên đi xuống, thậm chí Lệ Thương Trì còn không động đến một muỗng thức ăn nào, mặc dù chính hắn đã yêu cầu dì Hà làm ra. Rồi lại không nói một lời, cầm theo cặp sách đi đến bệnh viện, mặc cho Nghiêm quản gia có buồn rầu thở dài thườn thượt, Lệ Thương Trì cũng chẳng mấy để tâm. Ông đưa mắt nhìn đến đĩa thức ăn vẫn còn bốc lên hơi nóng, rồi lại nhìn đến tờ giấy mà Tưởng Tuyết Hân đã viết đang cầm trên tay. Nếu hai người vẫn còn tiếp tục kéo dài tình trạng này, thì sớm muộn cũng phải đối mặt với vấn đề ly hôn. Những ngày sau đó, Lệ Thương Trì đi sớm về trễ, cơm tối còn chẳng buồn ăn, khi về đến nhà thì lao thẳng lên phòng ngủ. Rồi đến sớm mai, khi mà trời vẫn còn chưa hửng sáng thì đã không còn thấy bóng xe của hắn đâu nữa. Cho đến ngày thứ năm, Tưởng Tuyết Hân mới quay trở lại, thật sự nếu có ai bảo rằng cô trẻ con vì giận dỗi chồng, mà bỏ nhà đi bụi hẳn năm ngày trời cũng chẳng sai đâu. Nếu là chồng người ta thì sẽ lo lắng gọi điện thoại tìm vợ sốt sắng cả lên, nhưng còn Lệ Thương Trì thì không hề có chuyện đó, bởi vì vốn dĩ ngay từ đầu hắn đã chẳng quan tâm gì đến Tưởng Tuyết Hân. Biết là như vậy, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy thật sự tủi thân, trời cũng đã sẫm tối, cô cũng chẳng còn muốn đợi chờ người đàn ông đó tìm kiếm mình. Tưởng Tuyết Hân ra ngoài vài ngày là để khuây khỏa đầu óc, thanh tỉnh tâm trạng, nếu không làm như vậy, chỉ sợ rằng mỗi ngày đều phải đối mặt với sự lạnh nhạt của Lệ Thương Trì, thì sớm muộn cô cũng hồ đồ mà nghĩ đến hai chữ "ly hôn". Xe tùy ý để đậu ngoài bãi, Tưởng Tuyết Hân chậm rãi sải bước đi vào bên trong, cô không hi vọng sẽ chạm mặt với Lệ Thương Trì ngay bây giờ. Mà ông trời quả thật là không có mắt, giày của hắn lại được gác ngay ngắn ở bên trong tủ, nhưng là... Từ đâu lại xuất hiện một đôi cao gót màu trắng đặt ngay lối ra vào, nhất thời vì nó mà khiến cho tâm trạng của Tưởng Tuyết Hân ngay lập tức tuột dốc không phanh. Cô cố gắng nuốt xuống một cỗ phẫn nộ đang rục rịch trào dâng, tự trấn an có thể là bệnh nhân hoặc khách hàng của Lệ Thương Trì, mặc dù giờ làm việc hành chính đã qua rồi. Tưởng Tuyết Hân hít sâu một hơi, vừa bước vào trong nhà thì đã thấy Lệ Thương Trì ngồi ở ghế sofa, dáng người cao ráo vắt chéo đôi chân, thư thả cầm hồ sơ bệnh án lên đọc. Hắn không nhìn ra cửa chính lần nào, nhưng lại biết là Tưởng Tuyết Hân đã về, Lệ Thương Trì vẫn không rời mắt khỏi hồ sơ trên tay, giọng nói nhàn nhạt vang lên, "Cũng biết đường về rồi sao?" Giống như là hắn đang chế giễu cô, bảo rằng Tưởng Tuyết Hân là một đứa con nít giận dỗi bỏ nhà ra đi, nhưng được vài ngày thì mặt dày quay trở lại. Hoặc là Lệ Thương Trì đang cho rằng, cô muốn dùng cái trò dở hơi đó để lôi kéo sự chú ý của hắn, mặc dù đúng là năm ngày nay Tưởng Tuyết Hân lâu lâu lại vô thức mở điện thoại ra kiểm tra tin nhắn và cuộc gọi. Chỉ tiếc là một màn hình trống vẫn cứ hiện lên. Cô mặc kệ Lệ Thương Trì có suy nghĩ thế nào, thứ cô quan tâm là đôi giày cao gót của nữ ở lối ra vào, làm sao lại xuất hiện trong biệt thự. "Đôi giày..." Vốn dĩ là muốn hỏi cho ra lẽ, nhưng còn chưa nói hết câu, thì bóng dáng của một nữ nhân vừa bước ra từ phòng ngủ của Lệ Thương Trì lại vô tình lọt vào mắt. Đôi môi cô khẽ run, nhất thời vì cú sốc vừa rồi mà bất động đứng yên tại chỗ, trái tim của Tưởng Tuyết Hân nhói lên từng đợt như bị kim nhọn châm vào, trơ mắt nhìn người phụ nữ kia ngại ngùng bước xuống. Chuyện gì đang diễn ra vậy? Năm ngày qua, Tưởng Tuyết Hân không có ở nhà, không lẽ Lệ Thương Trì thật sự đưa người phụ nữ khác về đây? Cô gái trước mặt có vẻ nhỏ hơn cô một chút, đôi mắt long lanh to tròn, một vẻ đẹp vô cùng dịu dàng thánh thiện, Tưởng Tuyết Hân đanh mắt lại, lạnh lùng nhìn cô ta. Con ả không biết là cố ý hay vô tình liếc trúng tầm nhìn của cô, liền sợ hãi thu lại ánh mắt, cong đuôi chạy đến trước mặt Lệ Thương Trì như thể đang né tránh Tưởng Tuyết Hân. "Anh Thương Trì... Em xin lỗi, em không biết toilet ở hướng nào nên lỡ đi nhầm phòng của ai đó..." Nhầm phòng ai đó? Nực cười, nhầm thế nào lại nhầm trúng phòng của Lệ Thương Trì tận ở trên lầu một? Rõ ràng từ bậc thang đi lên, thì phải đi qua phòng của cô rồi đến thư phòng và cuối cùng mới là tới phòng của Lệ Thương Trì. Vậy mà con ả này lại bảo rằng lang thang nhầm phòng? Tưởng Tuyết Hân giấu đi sự tức giận hiện sâu trong đôi mắt, cô đang muốn nhìn xem Lệ Thương Trì sẽ phản ứng gì đối với một kẻ lạ mặt vô tình bước vào căn phòng của hắn. Nhưng không ngờ Lệ Thương Trì lại không hề tức giận, hắn vẫn giữ nguyên thái độ lãnh đạm như ban đầu, chỉ liếc mắt nhìn lên một cái rồi lạnh lùng đáp trả. "Không sao, tối rồi về đi." Tưởng Tuyết Hân sau khi nghe thấy câu trả lời đó, cô thậm chí có thể cảm nhận được từng mảnh trong người đang vỡ ra, là tình yêu và sự tin tưởng... Căn phòng mà ngay cả người vợ hợp pháp như Tưởng Tuyết Hân còn không dám bước chân vào, vậy mà hắn lại dễ dàng bỏ qua cho người phụ nữ kia. Sau đó một lúc, cô ta mới hoảng hốt phát hiện ra là đã "quên mất" sự hiện diện của Tưởng Tuyết Hân, vội vàng cúi đầu xin lỗi, nhưng ngữ khí và ý tứ trong từng lời mà cô ả nói, lại không hề có một chút khiêm nhường nào. Nó giống như, đang thẳng thừng tuyên chiến với Tưởng Tuyết Hân. "A! Đây chắc là chị dâu nhỉ? Em xin lỗi, vì ban nãy chị có hơi khó gần một chút, em nghĩ là chị đang tức giận chuyện gì đó, nên em không dám lại gần..." Hàng lông mi đen dài khẽ rũ xuống, rồi bất chợt lại mở lớn đôi mắt trực tiếp nhìn đến Tưởng Tuyết Hân, run run nói. "... Ôi, không lẽ là vì em đi nhầm phòng... Em xin lỗi, em không biết đó là phòng anh Trì... Chị đừng giận em nhé, em không có ý đó đâu..."
"Cô muốn cái gì ở tôi? Tưởng Tuyết Hân, cô nghĩ sau buổi sáng ngày hôm đó, tôi vẫn là Lệ Thương Trì của mười năm trước, vẫn còn yêu thương cô hay sao?" "Cô vẫn muốn nhìn thấy tôi của mười năm trước sao? Tưởng Tuyết Hân, Lệ Thương Trì của năm đó, đã chết rồi." Từng lời nói ra như mũi dao cắm vào tim cô, Tưởng Tuyết Hân biết Lệ Thương Trì hận mình, hơn nữa trong mắt hắn, cô còn là một kẻ mặt dày không có liêm sỉ, với những gì mà cô đã làm với hắn trong quá khứ thì chuyện Lệ Thương Trì hận cô đến tận bây giờ cũng không có gì là sai. Chỉ là, Tưởng Tuyết Hân không nghĩ điều đó đã để lại vết thương sâu đến vậy trong lòng Lệ Thương Trì. Nhưng cô không thể ly hôn được, mối hôn sự này Tưởng Tuyết Hân có chết cũng phải nắm lấy, mặc kệ ánh mắt của hắn có nhìn cô như thế nào. Tưởng Tuyết Hân khẽ thở dài một hơi, mi mắt chậm rãi rũ xuống, cũng thôi không nhìn về phía Lệ Thương Trì nữa. Lời nói run rẩy vang lên không quá lớn, Tưởng Tuyết Hân không biết hắn có nghe được hay không, câu "xin lỗi..." mà cô nén sâu bên trong miệng, Tưởng Tuyết Hân chỉ thấy hắn khựng lại một chút, bóng lưng cô độc vẫn không nghiêng về phía cô lấy một lần, đôi tay bất giác cuộn chặt thành nắm đấm, Lệ Thương Trì sau đó cũng không trả lời gì thêm, chỉ nghe thấy tiếng cửa phòng bị nện mạnh. Hắn quả nhiên, đã nổi giận thật rồi. Tưởng Tuyết Hân cũng không muốn phải cùng hắn rơi vào mối quan hệ không thể cứu vãn, cô cũng không biết đang mong đợi điều gì từ Lệ Thương Trì. Phải chăng là cầu xin một sự tha thứ? Từ người đàn ông đã từng quỳ gối dưới chân cô, chỉ mong cô đừng bỏ rơi hắn. Cứ mỗi lần nghĩ lại chuyện của mười năm trước, Tưởng Tuyết Hân chỉ biết lẳng lặng thở dài. Ai cũng có nỗi khổ tâm riêng, chỉ là không tiện nói ra mà thôi. Nếu thật sự Lệ Thương Trì vì cô mà trở thành như thế này, thì điều đó cũng dễ hiểu quá rồi. Hắn chỉ là không muốn phải chịu thêm bất kỳ thương tổn nào, từ một người đã nhẫn tâm rời bỏ hắn. Đôi mắt thoáng long lanh một vệt sáng nhỏ, nhưng rồi lại vụt tắt như đêm đen, vào một ngày của mười năm trước, có một kẻ si tình yêu đến chết đi sống lại. Tưởng Tuyết Hân nhắm mắt thở dài, cánh tay buông lỏng thả lơi trên giường, lăn qua lăn lại một lúc rồi lại mở mắt nhìn trân lên trần nhà, vẫn là không tránh được não nề mà lại thở dài lần nữa. Bằng một cách nào đó mà hình ảnh của mười năm trước cứ liên tục hiện lên trong đầu. "Nếu anh làm sai điều gì, em cứ nói được không? Anh sẽ sửa đổi, anh nhất định sẽ thay đổi mà, chỉ cần đừng rời xa anh..." Làm sao mà Tưởng Tuyết Hân có thể quên từng câu từng chữ Lệ Thương Trì đã nói, hắn thậm chí không ngại giữa chốn đông người mà quỳ gối trước mặt cô, chỉ để giữ tay cô lại. Lệ Thương Trì của năm đó yêu cô hơn cả bản thân hắn, mặc dù ai ai cũng biết Lệ Thương Trì là kẻ không bao giờ đặt ai khác lên trên cái tôi của chính mình. Nhưng rồi Tưởng Tuyết Hân vẫn là chọn cách rời xa, bỏ lại hắn ở giữa biển người vây quanh, thà rằng cứ nhẫn tâm bỏ đi mà không lưu luyến ngoảnh đầu lại. Nếu không Tưởng Tuyết Hân biết, ngay giây phút nhìn về phía Lệ Thương Trì lần nữa, cô nhất định sẽ mềm lòng. Chỉ cần hắn không oán hận cô, thì đó cũng là mong muốn xa xỉ nhất của Tưởng Tuyết Hân rồi. Nhưng đời thật lại không giống như những cuốn phim, khoảnh khắc mà Lệ Thương Trì thẳng thừng nói với cô rằng "Tưởng Tuyết Hân, tôi xác nhận rằng đã không còn tình cảm với cô nữa". Đau đớn thay, lại còn có thể nghe được từng mãnh thủy tinh vỡ ra trong tâm can của mình. Không dám oán trách, không không dám dằn vặt, bởi vì mọi thứ đều là do Tưởng Tuyết Hân cô lựa chọn, dù có hối hận cũng không đến lượt cô. Lẽ nào phải ly hôn thật sao? Biết đâu được có khi Lệ Thương Trì thật sự là đang mong đợi tờ đơn ly hôn đó, vì cuộc hôn nhân này là do mẹ cô đã thỏa thuận với hắn. Chán ghét còn không hết, mong muốn được giải thoát có khi lại dày hơn. Lẫn lộn giữa một đầu suy nghĩ phức tạp, trước đây còn quyết tâm rằng nếu Lệ Thương Trì có thay đổi hay oán hận cô như thế nào, cũng không được nghĩ đến hai chữ ly hôn. Vậy mà mới gần một năm đã không thể nhịn nhục nổi, nếu là trước đây Tưởng Tuyết Hân cô sẽ sống mà không cần phải lo nghĩ những gì, gia thế của Tưởng Tuyết Hân hoàn toàn trái ngược với Lệ Thương Trì. Nhưng bây giờ thì giống như cả hai đổi số mệnh cho nhau, hình như là ông trời đang muốn cô phải cảm nhận được cuộc sống mà trước kia Lệ Thương Trì đã phải lầm lũi trong bóng tối. Hiện tại là vì em trai, cho nên Tưởng Tuyết Hân có chết cũng phải cố gắng bám lấy. Cứ thế ôm theo muộn phiền trong lòng mà ngủ qua một đêm, quả nhiên là không nên quyết định điều gì khi tâm trạng đang trở nên tồi tệ và nhất là rơi vào thời điểm đêm khuya. May là Tưởng Tuyết Hân vẫn còn tỉnh táo nên mới không quyết định yêu cầu ly hôn, người ta có bảo cô ngu ngốc cũng không sao, chỉ cần Lệ Thương Trì không buông tay trước thì Tưởng Tuyết Hân cũng sẽ cố gắng nắm lấy. Cô nghĩ rằng hắn còn hận cô nên mới nhẫn tâm nói ra những lời lạnh nhạt như thế, Lệ Thương Trì luôn cộc cằn bảo rằng Tưởng Tuyết Hân hãy đề đơn ly hôn, nhưng nếu hắn thật sự không muốn trói buộc bên cạnh cô nữa, thì vẫn có thể đơn phương ly hôn kia mà. Mù quáng cũng được, ngây dại cũng được, cô vẫn muốn ở bên cạnh hắn cho đến khi thấy tờ đơn từ chính bàn tay Lệ Thương Trì gửi đến.
hắn giam cầm cô